Núi Đôi
                            Vũ Cao
Anh mi đôi mươi, tr nht làng
Xuân D
c, Đoài Đông hai cánh lúa
B
a thì em ti, ba anh sang

L
i ta đi gia hai sườn núi
Đôi ng
n nên làng gi núi Đôi
Em v
n đùa anh: sao khéo thế
Núi ch
ng núi v đng song đôi!

B
ng cui mùa chiêm quân gic ti
Ng
ơ chùa cháy đ nhng thân cau
M
i ng li thôi, đành li hn
Đâu ng
t đó bt tin nhau.

Anh vào b
đi, lên Đông Bc
Chi
ến đu quên mình năm li năm
M
y bn dân công v li hi
Ai ng
ười Xuân Dc, núi Đôi chăng ?

Anh nghĩ, quê ta gi
c chiếm ri
Trăm nghìn căm u
t bao gi nguôi
M
i tin súng n vành đai đch
S
ương trng người đi li nh người.

Đ
ng đi có nhau thường nhc nh
Trung du làng n
ước vn ch trông
Núi Đôi b
t dng k ba xóm
Em v
n đi v nhng bến sông ?

Náo n
c bao nhiêu ngày tr li
L
nh trên ngng bn, anh v xuôi
Hành quân qua t
t đường sang huyn
Anh ghé thăm nhà, thăm núi Đôi.

M
i ti đu ao, tin sét đánh
Gi
t giết em ri, dưới gc thông
Gi
a đêm b đi vây đn Tha
Em s
ng trung thành, chết thy chung!

Anh ng
ước nhìn lên hai dc núi
Hàng thông b
có con đường quen.
N
ng li bng dưng m bóng khói
Núi v
n đôi mà anh mt em!

Dân ch
Phù Linh ai cũng bo:
Em còn tr
lm, nht làng trong;
M
y năm cô y làm du kích
Không hi
u vì sao chng ly chng ?

T
núi qua thôn, dường nghn li
Xuân D
c, Đoài Đông c ngút đy
Sân bi
ến thành ao, nhà đ cháy
Ng
n ngang b bi cánh dơi bay

Cha m
đưa nhau v nhn đt
Tóc b
c thương t mi gc cau
N
a gianh na mái lu che tm
S
ương nng khuây dn chuyn xót đau.

Anh nghe có ti
ếng người qua ch:
Ta g
ng: mùa sau lúa s nhiu
Ru
ng thm m hôi tng nhát cuc
Làng ta r
i đp biết bao nhiêu!

Nh
ưng núi còn kia, anh vn nh.
Oán thù còn đó, anh còn đây
đâu cô gái làng Xuân Dc
Đã ch
ết vì dân gia đt này!

Ai vi
ết tên em thành lit sĩ
Bên nh
ng hàng bia trng gia đng
Nh
nhau anh gi em:đng chí
M
t tm lòng trong vn tm lòng.

Anh đi b
đi sao trên mũ
Mãi mãi là sao sáng d
n đường
Em s
là hoa trên đnh núi
B
n mùa thơm mãi cánh hoa thơm.
                                                        nam hoa duong tu